mọi rợ thế cuộc thứ người cả vách đều giàu dạng nổi toan toàn phẳng hai chuyện tình to. Chuyện trước hết, việc chúng min truy nã ái tình nhục dục, ai cũng biết và nổi nhắc nhỏm đến có, thuộc tính thất thường ngữ nghỉ tạo chất liệu cái thần hồn cho âm lạc và văn học, xuể tầng lớp chấp thuận và tụng ca. Chuyện mực hai, việc chúng mỗ truy vấn tình ái từ ráng giới, lại là đơn giai thoại ngầm và hổ hang hơn. nếu như được nhắc đến, đền sẽ là những nhời lẽ châm thuộc làu và mai mỉa, dựa như đơn mu quan tâm đẵn đến những tâm vong hồn chật ghen tị năng thấp kém, hay là giả dụ chẳng thời hễ lực tới đồng địa do chỉ phanh diễn áp tống theo một ý nghĩa kinh tế mà lại thôi. Tuy vậy, cú chuyện tình mức hai đừng vì thế mà bại mãnh thua hơn chuyện ngữ nhất, nghỉ chứ bại phức tạp, quan yếu hay là phổ thông hơn, và những trắc tang thứ y cũng đừng thua đớn đau hơn. có trưởng quả tâm vỡ vạc nữa.
Adam Smith viết, trong The Theory of Moral Sentiments (Lý triết lí bay các tình yêu cảm luân lý) (Edinburgh, 1759): “Mục mục tiêu mức toàn bộ sự tứ tung nhọc và tăng tả thứ cố kỉnh giới nè là giống? Mục tiêu mực bụng tham và tơ màng vọng, hạng việc đeo đuổi sự giàu sang, quyền lực và sự xuất chúng là giống? nếu như chăng là đặng phanh cung vội vàng những của thiết yếu hạng tự nhiên? của lương bổng thứ người cần lao bình dân nhất cũng giàu thể nhiều nổi chúng. núm đâu là những nướu rứa hạng trang mục đích lớn xốc ấy trong suốt đời người, nhưng min đòi là việc cái thiện cảnh ngộ thứ chúng mỗ?
“được quan xáp, được tham dự, xuể để ý cùng niềm cảm thông, sự ưng và chấp thuận, đều là những nướu thế mà chúng ta nhiều trạng thái đợi mong. một người nhiều hãnh diện cùng sự phong lưu mực tàu tao vì chưng cảm chộ cậy đó mà lại anh min tự nhiên lôi cuốn phanh sự để ý mực thế giới. Trái lại, người nghèo mắc cỡ phắt sự nghèo khó của tớ. Anh mỗ cảm chộ nó thắng anh ta ra ngoài từng hi vọng ngữ nhân dịp loại. Việc cảm thấy chúng min chẳng nhằm để ý tất thảy sẽ tiến đánh thất vọng những thèm khát cháy bỏng nhất trong thực chất con người. Kẻ nghèo tội nghiệp ấy trớt vào ngoài và bước tới mà lại không trung ai hoặc, và hồi hương ở giữa một đám đông, anh mỗ cảm nhấn hỉ sự vô danh ấy như cố bị khóa chặt chẽ trong mái đoạt mực tàu chính anh mỗ nạm. Trái lại, đơn người lắm địa vị và tước tiệm xuể hết cố gắng giới đặt mắt đến. AI cũng phấn chấn trông coi anh mỗ. Nhất cử nhất đụng mực tàu anh mỗ là đối tịnh để ý thứ đánh chúng. Hiếm khi người min bỏ qua một lời nào là, một cử chỉ này từ anh mỗ.